Vào năm 1988, tại trường đại học duy nhất dành cho người điếc trên thế giới, một sự kiện chấn động đã diễn ra. Bốn sinh viên đã trở thành tâm điểm của một phong trào quyền dân sự lớn nhất từng được biết. Họ đã lãnh đạo một cuộc cách mạng trong suốt tám ngày, để lại dấu ấn sâu sắc trong lịch sử.
Những sinh viên này đã đưa ra một yêu cầu đơn giản nhưng mạnh mẽ: một người điếc nên trở thành hiệu trưởng của trường đại học. Đây là một bước tiến quan trọng trong việc khẳng định quyền tự quyết và đại diện cho cộng đồng người điếc.
Cuộc cách mạng này không chỉ xoay quanh việc bổ nhiệm hiệu trưởng mà còn là tiếng nói của một cộng đồng đang phấn đấu cho sự bình đẳng và công bằng. Bốn sinh viên đã thể hiện sự quyết tâm và lòng kiên trì, cuối cùng họ đã thay đổi tiến trình lịch sử.
Câu chuyện về những sinh viên này đã được ghi lại, hé lộ về một chương quan trọng trong lịch sử quyền dân sự, khi một nhóm các cá nhân dám ước mơ lớn và không ngừng chiến đấu cho quyền lợi của mình.